AMS 2 – AMS 3: NHỮNG YÊU THƯƠNG KHÔNG TÊN

By toan | 9 Tháng Chín, 2018

 AMS 2 – AMS 3: NHỮNG YÊU THƯƠNG KHÔNG TÊN

Bùi Thùy Linh - Văn 13-16 

Hương vị thu đã bắt đầu phảng phất đâu đây quanh Hà Nội. Có chút gì đậm đặc hơn trong không khí, thoang thoảng một mùi hương dịu dàng khuất lấp rất riêng thuộc về thu đang vương vấn đâu đây, nơi góc nhỏ Ams của tôi. Tôi lặng lẽ lê những bước chân nặng nhọc về hướng đường chạy dài, ngồi xuống đất dựa lưng vào tấm màn của sân tennis bên cạnh.

 Cô đơn quá. Tất cả đã rời xa tôi. Bạn bè và cả mùa hè rực nắng của tôi nữa. Với một học sinh chuyển cấp, thi cử ùa đến và chúng tôi chỉ biết đua nhau mà học rồi cố sức mà thi. Thi xong lại đến những ngày như cá nằm trên thớt, chờ đợi kết quả thi mà chẳng khác nào ở trong ngục tù, căng thẳng và bức bách. Cứ như thế, ngoảnh mặt lại, hè đã đi hết phân nửa chặng đường. Mùa hè xinh đẹp của tôi, lần đầu tiên, khác biệt đến vậy. Mùa hè phải chăng chỉ nên là phút ồn ào của nắng, hay chút gì đó đẹp đẽ lẩn trong làn mưa màu trắng đục. Mùa hè phải chăng không nên là những mệt mỏi, nặng nề như thi cử, là chuyển cấp mà nên là những phút giây đùa nghịch của lũ trẻ con chúng tôi ư?

    Rồi điều gì đến cũng đến. Kết quả thi lên cấp ba được thông báo. Tôi tiếp tục học Ams, tiếp tục ở lại nhà. Năm thứ năm trong đời học sinh kể từ trung học và cũng là năm thứ năm gắn bó bên Ams. Tôi biết, tình yêu của tôi với Ams là lớn lắm, để cân đo đong đếm nó thì bao nhiêu cho đủ? Đáng lẽ tôi nên cười thật tươi nhỉ?

  Nhưng sao có thể cười khi bạn thân tôi trượt Ams cấp 3? Người từng là động lực lớn nhất để tôi bước cao hơn. Người đã nhẹ nhàng xoa dịu mọi áp lực tôi phải chịu từ ba mẹ. Người mà tôi đã “chích máu ăn thề” rằng sẽ học với nhau trong một trường trung học phổ thông và sẽ là bạn thân mãi mãi. Cô ấy sẽ không còn bên tôi, ít nhất trong ba năm tới. Và chua xót hơn, không chỉ cô ấy, rất nhiều người nữa, sẽ xa rời tôi. Mỗi người bạn là một món quà của Thượng Đế. Nhưng món quà từ Thượng Đế nào phải vô hạn. Những món quà ấy cứ tuột dần khỏi tầm với của tôi, tôi muốn nắm lấy mà cố gắng hoài không được. Những người bạn từng ngoắc tay sẽ cùng tôi bước trên một đoạn đường kia. Họ đi hết. Đó cũng là khi tôi nhận ra. Rằng Ams sẽ không còn là Ams ngày xưa khi không có các cậu.

   Ams vẫn là ngôi nhà cũ với những hàng lang, lối đi quen thuộc. Ams vẫn sẽ là khoảng sân đầy nắng ít bóng cây, vẫn là mì trộn bác Hương, vẫn là những người thầy người cô dịu hiền như cha mẹ. Nhưng giờ đây, những người đồng hành cùng tôi sẽ không còn như trước nữa. Sẽ không còn những trưa oi ả tôi cùng lũ bạn thân cấp 2 Ams ở tít dãy nhà K lại kéo nhau đi quanh khu nhà cấp ba để kiếm “động lực học”. Chẳng còn những chiều lăn lê thư viện trường, cả lũ lại ngơ ngác nghĩ nghĩ đoán già đoán non không biết cuộc đời khi lên cấp ba sẽ khác thế nào nhỉ. Sẽ chẳng còn những hồi ức xưa cũ với chúng bạn. Những gì còn lại trong tôi hiện tại chỉ là nhung nhớ và lẻ loi, những đơn độc, những khoảng trống chưa được lấp đầy từ những người bạn cũ. Phải làm quen lại với một lớp mới, một môi trường mới khó lắm! Tôi muốn hòa nhập nhanh chóng với mọi người nhưng lại tự nhiên thu mình vào ốc đảo nhỏ do bản thân tạo ra. Cấp ba từ bao giờ lại trở nên đáng sợ đến vậy? Ams từng gắn bó suốt những năm cấp hai của tôi, tại sao bây giờ lại trở nên xa lạ đến thế? Tôi không thể hòa nhập. Hoặc tôi không muốn. Tôi như rơi tõm vào một hố sâu cảm xúc và cứ ngồi co chân bó gối nơi ấy, thu hẹp lòng mình và cả trái tim mình.

  Nhưng, tôi cũng không muốn giam giữ bản thân trong những điều chỉ còn là kỉ niệm nữa. Tôi đã nghe đâu đây rằng, khi một việc kết thúc thì đó cũng là lúc một khởi đầu mới cần được bắt đầu. Vậy, phải chăng tôi nên đặt tâm hồn mình nhiều hơn vào thực tại thay vì lãng đãng trôi theo miền kí ức đã thuộc về quá khứ? Có chăng điều tôi cần nhất lúc này là một liều thuốc kích thích để mạnh mẽ hơn, tin tưởng vào bản thân và tin tưởng vào gia đình mới của mình? Có lẽ, tôi không nên phí hoài thời gian nhìn từng giây từng phút đồng hồ nhích dần, trôi qua chậm chạp. Ams cấp ba sẽ còn đem cho tôi những gì, tôi sẽ chờ đợi. Bạn bè, có người đến, có người đi, âu cũng là điều tất yếu. Điều tôi cần làm bây giờ là bước ra khỏi ngày hôm qua, sống cho hôm nay, yêu Ams3 một cách trọn vẹn hơn.

 Tháng 10, tháng của lá vàng rơi, tháng của yêu thương kết nối. Dù bạn bè có đổi thay, dù kỉ niệm rồi cũng sẽ trôi hết, nhưng những yêu thương dành gửi cho Ams vẫn nguyên vẹn và đẹp đẽ như phút ban đầu. Tôi yêu Ams, đơn giản như trẻ thơ. Đó là những yêu thương dịu dàng không tên, là những giọt nắng mát lành nhất.

Về chúng tôi

Error

Trường THPT Chuyên Hà Nội-Amsterdam

Trường THPT chuyên Hà Nội – Amsterdam, luôn ý thức được trọng trách lớn lao của mình, và không ngừng phấn đấu trở thành một trong những trường THPT chuyên hàng đầu của Việt Nam

Bài viết mới nhất

Trường THPT chuyên Hà Nội – Amsterdam khánh thành không gian học tập xanh

Khánh thành công trình thanh niên sáng tạo của tuổi trẻ trường Ams

TRƯỜNG THPT CHUYÊN HÀ NỘI – AMSTERDAM TIẾP ĐÓN ĐOÀN ỦY BAN GIÁO DỤC QUỐC HỘI PHILIPPINES

Danh mục

Từ khóa

Những bài viết liên quan