Em đâu phải là hoa
Ấp iu trong trang sổ
Trái ngang cùng giông tố
In hằn từng cánh khô
Chẳng muốn mình là thơ
Lấp lánh từng câu, chữ
Dòng mực đưa tình em
Vào nhạt nhoà biển nhớ
Em không là bến bờ
Con thuyền ai neo ẩn
Tan sóng lừng, bão biển
Còn bèo bọt trùng dương
Em là giận, là thương
Trong lời ca dân dã
Là những quen, những lạ
Tan hoà vào đời Anh.
Nguyễn Hữu Quyến