Đời thầy như những chuyến đò ngang
Hành khách quá giang, đi và đến
Rồi phút giây khi con đò cậ pbến
Bến bình lặng lại quạnh quẽ đơn côi?
Biết đâu đó ở tại một phương trời
Con thầm tự nhủ mãi, thầy ơi…
Liệu thầy còn nhớ chuyến đò cũ
Con đò rẽ nước lặng lờ trôi?
Mấy đứa Ams như baohành khách thôi
Cũng ơn thầy một thời khuyên, răn, dạy
Con sẽ nhớ mãi thời gian ấy
Trên con đò thầy chở đầy ước mơ
Mơchúng con sẽ sớm cập bến bờ
Mười hai năm đèn sách, qua tuổi thơ
Mấy chục năm, giờ này thầy lo lắng
Con vẫn biết lòng thầy nhiều băn khoăn…
Thầy thường nhận thầy cũng hay trách mắng
Nhưng là nhằm để khuyên dạy chúng con
Côngơnthầy con tạcvào non núi
Bởi,
Yêu cho roi vọt, ghét: ngọt bùi.
Phòng thi văn, tay lật từng trang giấy
Lời thầy dặn còn văng vẳng đâu đây
Ngày hôm qua –bóng thầy trên bục giảng
Ngày hôm nay –đời con bước sang trang.
Thoáng ngỡn gàng, một mùa hạ trôi qua
Có lẽ rằng dòng đời lắm phong ba
Tuy chẳng còn được “cha” dìu dắt
Con vẫn chắc sẽ luôn luôn vững vàng.
Đời thầy là những chuyến đò ngang
Hành khách quá giang, đi và đến
Nhưng dẫu rằng con đò đã cập bến
Chúng con đời đời sẽ không quên…
Ơn thầy!
Đào Phương Thảo (Chuyên Văn khoá 10-13)